Tn70 Kiều Kiều Quân Tẩu Dọn Sạch Tiền Tài Kẻ Thù Nuôi Nhãi Con

Chương 42: Anh không muốn cưới em sao? 1

Chương Trước Chương Tiếp

Cô không chịu nổi cái khổ này.

Xe đạp đi ngang qua thôn khiến nhiều người quay đầu lại nhìn, Vu Quyên cũng ngồi xe bò đi lên trên trấn.

Thanh niên trí thức vừa đến sẽ có một ngày để mua sắm chuẩn bị đồ đạc, cô ta nghe thím bên cạnh nói.

“Hồng Anh, Cảnh Nha Tử người ta đã đưa vợ về nhà rồi, con còn không lấy chồng thì chờ thành gái lỡ thì đi.”

Người tên Hồng Anh là con gái của đại đội trưởng Lục, cô ta buồn bực nói: “Sao thím biết đó là vợ của anh ấy? Không chừng là em gái họ hay chị gái họ thì sao.”

Ngày hôm qua khi đại đội trưởng về nhà thì định nói cho con gái biết chuyện của Lục Hoài Cảnh, chỉ là không cách nào mở miệng được, sợ cô ta đau lòng.

Cho nên Hồng Anh vẫn chưa biết Đường Uyển là vợ của Lục Hoài Cảnh.

Vu Quyên nghe xong thì đảo mắt: “Chắc là không phải em hay chị họ gì đâu, tôi ngồi xe lửa cùng họ đến đây mà, đồng chí nam và đồng chí nữ đó rất thân mật, nửa đêm còn đắp chăn cho cô ta.”

“Vậy chắc là không sai đâu, chắc chắn là vợ của Cảnh Nha Tử rồi.”

“Không phải trước kia còn chưa nghe Vương Đại Ni nói à, sao lại đột ngột như vậy.”

“Hôm qua tôi còn nghe Cảnh Nha Tử nói với bà Mãn là cậu ấy đưa vợ về lãnh chứng.”

“...”

“Cô gái đó xinh đẹp lắm, e là cậu ấy tìm được trong quân đội nhỉ?”

Không biết do câu nói của ai đã khiến hai mắt Lục Hồng Anh đỏ lên, cô ta gắt gao túm chặt bao bố, trong lòng đau không thể tả.

“Xinh đẹp thì có ích gì, cái gì cũng không làm, trên xe lửa toàn là đồng chí Lục đó chăm sóc cô ta.”

Vu Quyên bĩu môi khiến đôi mắt của Lục Hồng Anh sáng lên, đúng vậy, cô ta không xinh đẹp, nhưng cô gái kia có thể làm việc được như cô ta sao.

Trên xe bò ai cũng có suy nghĩ khác nhau, Lục Hoài Cảnh đã chở Đường Uyên đến trấn Đại Bình.

Tường đất ngói đen, trên tường dán đầy khẩu hiệu, Đường Uyên vội vàng đánh giá người qua đường. Người nào cũng xanh xao vàng vọt, thần thái phi dương giống như ngập tràn hy vọng với cuộc sống.

Lục Hoài Cảnh dựng xe đạp ở bên cửa của tiệm cơm quốc doanh rồi nói với Đường Uyển: “Anh đi mua ít đồ.”

“Ừm, được.”

Vừa hay Đường Uyển có thể quan sát được đường sá bốn phía, cũng không biết phải chú ý cái gì, rất nhanh Lục Hoài Cảnh đã mang một túi giấy dầu đến.

“Thấy buổi sáng em không ăn được bao nhiêu cho nên anh mua cho em hai cái bánh bao thịt.”

Niên đại này bánh bao thịt là 10 xu, cái nào cũng lớn, mùi thơm điên cuồng chui vào trong mũi của Đường Uyển.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️