Tn70 Kiều Kiều Quân Tẩu Dọn Sạch Tiền Tài Kẻ Thù Nuôi Nhãi Con

Chương 4: Em là vợ anh, nuôi em là chuyện anh nên làm 1

Chương Trước Chương Tiếp

“Tốt.”

Đối mặt với đôi mắt nai của cô, Lục Hoài Cảnh không đành lòng cự tuyệt cô. Nghĩ đến chuyện xảy ra trong gia đình của cô thì anh càng cảm thấy đau lòng hơn.

“Anh không hỏi em muốn tìm ai sao?”

Đường Uyển đã sắp xếp lại mối quan hệ trong trí nhớ của mình, ba của nguyên chủ nổi danh là phú nhị đại của địa phương trước khi giải phóng.

Năm đó ông bà nội đã có hiểu biết cao, nên thậm chí còn quyên tặng hơn một nửa gia sản trong nhà.

Ông nội là quân y, bà nội quản lý vô số cửa hàng, đáng tiếc hai ông bà lão lại không sống được bao lâu.

Sau khi nhận thấy thời cuộc đầy rẫy sóng gió, nhà họ Đường đã phân tán của cải giao nộp tất cả lên để cầu được an ổn.

Năm đó xưởng dệt của nhà họ Đường đã trở thành xưởng dệt quốc doanh, Đường Thời là xưởng trưởng, họ cũng không ngờ chỉ sau mấy năm họ lại bị báo cáo.

Cho nên họ vội vàng cắt đứt quan hệ với con cái, mà ba của Lục Hoài Cảnh từng nhận được ân huệ từ ông nội của Đường Uyển.

Cách đây mấy năm khi ông lão vẫn còn sống, ông ấy đã nghĩ ra cách sắp xếp cuộc hôn nhân này.

Nguyên chủ chưa bao giờ chịu về vùng quê xa xôi nên cứ trì hoãn, không ngờ vào thời khắc quan trọng lại cứu cô một mạng.

“Em muốn tìm ai?”

Lục Hoài Cảnh sợ người trên phố nhìn thấy Đường Uyển nên anh thuận tay cầm lẩy rương hành lý từ trong tay Đường Uyển rồi dắt cô đến con hẻm nhỏ ở bên cạnh.

Đường Uyển suy nghĩ, nếu cô đã tiếp nhận thân thể của nguyên chủ thì cô cũng phải tiếp nhận người nhà của nguyên chủ.

“Em trai của em bị ba mẹ đưa đến sống ở nhà của cậu họ, nhưng nếu ba của em bị đưa đến nông trường thì em không tin họ sẽ đối xử tốt với em trai của em. Vậy nên em muốn đưa em trai đi, nếu sau khi chúng ta kết hôn mà em dắt theo em trai thì anh có thấy phiền không?”

Đường Uyển phải nói rõ chuyện này trước, phải biết rằng thời buổi nghèo đói này thì chuyện có thêm miệng ăn là áp lực đối với rất nhiều đàn ông.

“Anh không phiền.”

Lục Hoài Cảnh nhìn dáng người gầy gò của cô rồi thành thật nói: “Tiền trợ cấp hàng tháng của anh là năm mươi đồng, có thể nuôi nổi hai người.”

“Anh không cần phải nuôi chúng em, chúng em có thể tự nuôi sống bản thân.”

Đường Uyển nhếch môi gượng cười: “Ba mẹ em cũng để lại cho chúng em một ít tiền.”

“Em là vợ anh, nuôi em là chuyện anh nên làm.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️