“Bắc Thành.”
Đường Uyển bật cười nhìn cô ấy: “Ông nội của chị có quen biết với ba em, nghe nói cuộc hôn nhân của bọn chị là do hai người họ định ra.”
Lục Hoài Mai:...
Không tìm hiểu được gì nên Lục Hoài Mai hơi không cam tâm: “Chị dâu ba, anh ba của em là quân nhân, sau này tiền đồ vô lượng, nên cả nhà em không hy vọng chị sẽ làm liên lụy anh ấy.”
“Em gái, em có ý kiến gì có thể tìm anh bả của em nói, anh ấy là người trưởng thành rồi, nên chị tin anh ấy có năng lực phán đoán.”
Đường Uyển bình tĩnh ung dung bắt đầu đánh răng, còn đối phương thì mang một khuôn mặt nghẹn đắng, Lục Hoài Mai tức giận muốn mắng người.
Kết quả cô ấy vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Lục Hoài Cảnh đứng ở cửa với ánh mắt cảnh cáo, anh dẫn Đường Châu đi vào rồi nhẹ nhàng nói.
“Chu Chu, em rửa mặt trước đi, ăn cơm xong chúng ta đi lên trấn.”
Lục Hoài Mai bị ánh mắt cảnh cáo của anh làm cho rụt cổ lại, không dám nhắm vào Đường Uyển nữa mà chỉ yên lặng chiên bánh.
“Được ạ, anh cả Lục.”
Đường Châu vô cùng ngoan ngoãn, cậu bé luôn lo rằng chị mình sẽ bị nhà chồng làm khó, nhìn thấy bộ dạng điềm tĩnh của Đường Uyển mà vô cùng đau lòng.
Vẫn nên tùy quân sớm thì tốt hơn, đến lúc đó chỉ có ba người họ thì không cần quan tâm những người này nghĩ như thế nào.
Cơm sáng là lương khô và bánh bột ngô cùng dưa muối, hôm qua ăn một bữa kia đã là bữa cơm của ngày tết rồi.
Bánh lương khô không có hương vị gì, Đường Uyển ăn một nửa thì không ăn nổi nữa, cô lặng lẽ chạm vào cánh tay Lục Hoài Cảnh.
“Cho anh ăn này.”
“Ừm.”
Lục Hoài Cảnh không nói gì cả mà nhận lấy bánh bột ngô ăn, thật ra anh biết Đường Uyển ăn chưa no và cũng biết cô ăn không quen. Đợi lát nữa lên thị trấn sẽ mua cho cô mấy cái bánh bao nhân thịt.
“Kiêu kỳ.”
Lục Hoài Mai bĩu môi, Vương Đại Ni dùng ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn cô ấy, Lý Thúy Hoa đã nghẹn cả đêm nên bây giờ không nhịn nổi nữa.
“Chú ba, lúc tôi và anh cả của cậu kết hôn là 100 cân lương thực và 50 đồng, hai người kết hôn định bỏ ra bao nhiêu?”
“Cô kết hôn là vào cái thời nào còn bây giờ là thời nào hả?”
Vương Đại Ni tức giận trừng mắt liếc nhìn cô ta: “Khi đó 10 cân lương thực cũng đã cưới được một cô vợ rồi.”
Lúc Lý Thúy Hoa kết hôn là vừa lúc nạn đói vừa kết thúc, lễ hỏi của cô ta lúc đó khiến bao nhiêu người ngưỡng mộ.