“Sau khi chúng ta kết hôn thì hộ khẩu cứ theo anh vậy, nhưng mà hộ khẩu của Chu Chu thì hơi phiền phức.”
Đường Uyển luôn lo lắng người khác sẽ phát hiện ra chuyện thành phần của nhà mình, khoảng cách hoàn toàn buông bỏ còn hơi xa.
Nếu cô muốn tìm cách giải quyết chuyện của ba mẹ thì cũng phải giải quyết cảnh khó khăn này.
“Giao cho anh đi.”
Lục Hoài Cảnh sẽ không nói mấy lời ngon tiếng ngọt nhưng anh sẽ thể hiện bằng hành động thực tế.
Sau khi anh ra khỏi phòng thì Đường Uyển nhìn sổ tiết kiệm đang cầm trong tay, hai mắt cong lên nụ cười.
Nghĩ đến người của nhà họ Lục, Đường Uyển lại mang sổ tiết kiệm bỏ vào không gian, lại có tiếng gõ cửa.
Là Vương Đại Ni.
“Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ nữa?”
Đường Uyển hơi kinh ngạc thì thấy bà ấy cầm một bộ quần áo màu xanh lục bước vào.
“Đây là quân phục mà thằng ba gửi về, vẫn chưa có ai mặc cả, mẹ mang sang cho con đo thử kích cỡ rồi sửa lại, đến ngày cưới thì con mặc.”
“Cảm ơn mẹ!”
Hai mắt của Đường Uyển sáng ngời, cô còn đang lo không tìm được quần áo thích hợp, nghĩ đến mình mặc quân trang giống như Lục Hoài Cảnh thì trong lòng cô dâng lên một sự ngọt ngào.
Hơn nữa, trên đầu cô có thương tích, đội mũ này lên vừa vặn có thể che khuất cũng có thể tránh được nhiều phiền phức.
Vương Đại Ni cẩn thận đo lại kích cỡ của Đường Uyển: “Được rồi, ngày mai mẹ sẽ sửa lại cho con thử, vừa vặn hôm kia có thể mặc rồi.”
“Mẹ, mẹ vất vả rồi.”
Đường Uyển cũng không ngờ, đời người lần đầu kết hôn mà đã hấp tấp như vậy, cô còn chưa kịp phản ứng.
“Không vất vả đâu, con cứ chờ làm cô dâu xinh đẹp đi.”
Nói mấy câu đã khiến khuôn mặt trắng nõn của Đường Uyển nóng bừng, lúc Lục Hoài Cảnh bước vào thì khuôn mặt của cô đã ửng đỏ.
Bóng dáng xinh đẹp khiến lồng ngực anh phập phồng, mấy ngón tay nắm chốt cửa của anh căng chặt.
“Anh đi lấy nước ấm cho em rửa mặt.”
“Được.”
Đường Uyển mang theo quần áo của mình rồi đi theo Lục Hoài Cảnh vào nhà bếp ở gian nhỏ phía sau.
Trong gian bếp bày một cái thùng gỗ không lớn lắm, bên trong đen tuyền, không có đèn, Lục Hoài Cảnh đưa cho cô một cây đèn dầu rồi đứng ở cửa nói.
“Em ở bên trong tắm đi, anh canh cửa cho em.”
Gian nhỏ này không có khóa cửa nên Đường Uyển không có cảm giác an toàn, Lục Hoài Cảnh nói như vậy khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Có anh ở đây, cô đi vào không gian rửa mặt cũng không được.
Cho nên Đường Uyển nhanh chóng đi tắm rửa rồi mặc quần áo ngủ xong liền vội vã quay về phòng.