“Em là vợ của anh, tiền của anh đưa cho em tiêu không phải là bình thường sao?”
Lục Hoài Cảnh nói như lẽ thường: “Lúc ba anh tham gia quân ngũ, tiền trợ cấp của ông ấy cũng là do mẹ anh giữ, chỉ cần em muốn chuyển ba thành một thì anh cũng sẽ sắp xếp cho em.”
“Vậy anh đừng hối hận nhé.”
Đường Uyển bật cười mở sổ tiết kiệm ra, chàng trai tốt, người đàn ông này còn là một đại gia ngầm nhé!
Thế mà lại có một vạn tiền tiết kiệm.
Bỗng nhiên cô cảm thấy quyển sổ tiết kiệm này nóng đến bỏng tay.
“Không phải mỗi tháng anh còn phải gửi tiền cho nhà sao? Sao có thể còn tiết kiệm được nhiều như thế?”
Đường Uyển không biết thời buổi này tham gia quân ngũ thì được trợ cấp bao nhiêu, nhưng trực giác khẳng định với cô là không nhiều như thế.
“Mỗi tháng anh được trợ cấp năm mươi đồng, gửi về nhà hai mươi, còn ăn mặc đều có trong quân rồi.”
Lục Hoài Cảnh nói nhỏ: “Đó chỉ là đầu nhỏ thôi, đầu lớn là tiền thưởng làm nhiệm vụ.”
Biết được lai lịch của số tiền này, Đường Uyển không dám giữ số tiền này nữa: “Lễ hỏi thì em nhận, còn sổ tiết kiệm này anh giữ đi.”
Đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của anh.
Sổ tiết kiệm một vạn này là biết bao nhiêu lần anh tìm đường sống trong chỗ chết của mỗi lần làm nhiệm vụ.
Đường Uyển cầm thấy rất bỏng tay.
“Em coi thường anh à?”
Vốn dĩ Lục Hoài Cảnh rất đẹp trai, đôi mắt anh vô cùng nghiêm túc nhìn cô, Đường Uyển thấy mà giật mình.
“Không phải, em sợ anh cần phải dùng tiền.”
“Không cần.”
Lục Hoài Cảnh chỉ vào mấy tờ tiền giấy trong ba lô của mình: “Anh vẫn còn để lại tiền tiêu vặt, khi nào anh có việc cần dùng tiền thì anh sẽ tìm bà xã lấy tiền.”
Lúc trước nghe anh gọi mình là bà xã thì Đường Uyển không có cảm giác gì nhưng lúc này một câu bà xã ngọt ngào lại khiến hai gò má cô nóng lên.
“Vậy được rồi, vậy em giữ giúp anh trước, tam đại kiến đó khoan hãy mua đã, mấy chị dâu lúc kết hôn đều không có nên nếu em mua về thì trong nhà lại ầm ĩ nữa, dù sao em cũng không vội dùng.”
Nhưng cô nhớ rõ Lục Hoài Cảnh nói đến việc tùy quân, ở nhà mua xe đạp máy may còn khiến Lý Thúy Hoa được lời nữa, không bằng cứ đợi đến lúc vào quân đội rồi mua.
“Được, nghe em hết.”
Lục Hoài Cảnh mỉm cười: “Anh đã xin phòng rồi, sau này kết hôn rồi thì em theo anh tùy quân, đến đó rồi mua cũng không muộn.”
Hai người lại có suy nghĩ giống nhau, tuy rằng cuộc hôn nhân này hơi vội vàng nhưng đều ôm suy nghĩ sẽ sống với nhau thật tốt.