Lão tam nhập ngũ tám năm, mấy năm trước mỗi tháng gửi 10 đồng, sau này mỗi tháng gửi 20 đồng, bà ấy đều tích góp lại cho anh.
“Mẹ, nhiều quá ạ.”
Tuy rằng Đường Uyển không phải người địa phương, nhưng cũng biết người địa phương cưới vợ không dùng nhiều tiền như vậy.”
Lục Hoài Cảnh cũng do dự: “Mẹ, nếu chị dâu cả biết thì sẽ cảm thấy không vui đâu.”
“Có cái gì không vui!”
Vương Đại Ni xụ mặt xuống: “Hai người họ kết hôn đều là nhà chồng bỏ tiền, con còn giúp hai anh cưới vợ, đến lượt con cũng xài tiền của con, cả nhà còn tiêu tiền của con, nếu nó mà làm ầm ĩ thì mẹ đuổi nó về nhà mẹ đẻ của nó.”
Mấy câu sau Vương Đại Ni cố tình nói lớn để Lý Thúy Hoa ở bên ngoài muốn nghe lén cũng có thể nghe thấy, Lý Thúy Hoa tức giận dậm chân.
“Cảm ơn mẹ.”
Lục Hoài Cảnh không từ chối, Vương Đại Ni dặn dò mấy câu về những gì nên chú ý rồi vui vẻ tươi cười đi ra ngoài.
“Anh đưa Chu Chu đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi trước.”
Lục Hoài Cảnh sợ Đường Châu không được tự nhiên, sau đó anh dắt cậu bé đi, không thể không nói người này thật sự rất có lòng.
Những chuyện cô không nghĩ đến thì anh cũng đã sắp xếp tốt.
Chỉ là về chuyện kết hôn, Đường Uyển tìm quần áo của nguyên chủ một vòng nhưng không tìm được quần áo thích hợp.
Cô suy nghĩ rồi tiến vào không gian, trong đó có rất nhiều cửa hàng quần áo cho người trưởng thành, bất luận cô muốn thứ quần áo trưởng thành nào thì ngày hôm sau đều sẽ tự động được bổ sung vào.
Còn chưa đợi Đường Uyển tìm được quần áo cưới phù hợp thì Lục Hoài Cảnh đã đi vào: “Chu Chu đang tắm rửa, lát nữa anh nấu nước nóng cho em.”
“Ừm.”
Đường Uyển định thần lại, cô thầm nghĩ về sau phải chú ý nhiều hơn mới được, không thể để người khác phát hiện bí mật về không gian.
“Tiền này em cầm trước đi.”
Lục Hoài Cảnh đưa 800 đồng mà Vương Đại Ni đưa cho anh đưa hết cho Đường Uyển, khiến Đường Uyển hơi giật mình.
“Đưa em hết sao?”
“Mẹ nói đây là lễ hỏi mà, đương nhiên phải cho em rồi.”
Lục Hoài Cảnh xoay người lấy sổ tiết kiệm trong ba lô ra rồi cũng đưa ra trước mặt Đường Uyển.
“Em giữ hết đi.”
Đường Uyển:!!!
Đây là muốn cô làm chủ gia đình sao?
“Anh không sợ em tiêu hoang sao?”
Trước khi Đường Uyển xuyên không vào trong bụng mẹ thì đã độc thân, ba mẹ yêu thương không để cho cô chịu bất cứ tủi thân nào, suy cho cùng thì cô có hơi ích kỷ.
Tiêu tiền cũng là để cho bản thân mình vui, chỉ cần bản thân mình vui vẻ thì, người khác như thế nào thì mặc kệ họ tìm chết!