Tn70 Kiều Kiều Quân Tẩu Dọn Sạch Tiền Tài Kẻ Thù Nuôi Nhãi Con

Chương 32: Tôi có thể làm việc đồng áng, sẽ không ăn bám! 4

Chương Trước Chương Tiếp

“Mẹ ơi, mẹ chờ đã.”

“Sao thế? Trong phòng thiếu thứ gì sao?”

Vương Đại Ni trong lòng đầy nghi hoặc, lại nhìn thấy Đường Uyển mở túi vải lấy ra một gói bánh quy.

“Mẹ, vừa rồi con thấy mẹ ăn không nhiều, ăn chút bánh quy cho đỡ đói đi mẹ.”

Vương Đại Ni không biết khi nào họ sẽ về đến nhà nên bà ấy không nấu phần ăn cho họ.

Khi bà ấy đưa phần của mình cho họ, Đường Uyển rất cảm động.

“Không cần đâu, mẹ không đói đâu.”

Vương Đại Ni có ấn tượng tốt hơn với Đường Uyển, cô là một người hào phóng, không giống như Lý Thúy Hoa, khi cô ta gả qua đây cũng chẳng cho bà ấy tý quà nào.

“Cô ấy cho mẹ thì mẹ cứ lấy đi.”

Lục Hoài Cảnh thấy Đường Uyển hơi ngượng ngùng nên vội vàng nói đỡ cho cô: “Là vợ con hiếu kính mẹ mà.”

“Được được được.”

Vương Đại Ni cầm gói bánh quy như thể đang cầm một thứ báu vật gì, bà ấy nhanh chóng rời khỏi phòng, khóe miệng Lục Hoài Cảnh hơi nhếch lên.

Nhưng Đường Uyển lại lo lắng khi nhìn chiếc giường được mắc màn mới tinh. Có bốn cột đỡ quanh giường, ngoại trừ mặt trước, nó còn được bao quanh bởi những tấm ván gỗ.

Không tốt bằng giường Bát Bộ cổ, nhưng vẫn là một thứ tốt. Cô hơi ngây ngốc.

“Sao thế, em không thích à?”

Lục Hoài Cảnh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chiếc giường này, anh cười giải thích: “Anh đoán là mẹ biết chúng ta sẽ về, nên đã vội đi tìm chú làm thợ mộc trong thôn để đóng giường cho chúng ta.”

Anh xin nghỉ đến Bắc Thị hai ngày, sau đó bắt tàu đi một ngày một đêm. Bây giờ là ngày nghỉ thứ tư nên cũng vừa vặn có thể đóng giường.

“Khá tốt.”

Trước khi Đường Uyển xuyên không thì cô cũng là người phương nam, nhưng từ nhỏ cô đã ngủ trên giường đệm lò xo, nên chỉ nhìn thấy chiếc giường như thế này ở trên mạng thôi.

“Em nghỉ ngơi đi, anh không buồn ngủ.”

Lục Hoài Cảnh và Đường Uyển vừa bước vào cửa, anh đoán cô ngủ chung sẽ không thoải mái, nên hào phóng nhường giường cho Đường Uyển.

“Được.”

Đường Uyển cũng không ép buộc anh, thật sự lúc trên tàu cô cũng không được nghỉ ngơi thoải mái, cô nằm dưới ánh nắng mặt trời ấm áp rồi ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi cô thức dậy thì trong phòng cô chỉ có một mình cô, không nhìn thấy Lục Hoài Cảnh đâu, Đường Uyển ngáp một cái.

Nhân lúc không có Lục Hoài Cảnh ở đây, cô mang rương hành lý cùng túi đồ vật sắp xếp lại rồi bỏ vào tủ gỗ bên cạnh.

Gia cảnh của nguyên chủ không tệ, nhưng từ xưa đến giờ ba mẹ sống khiêm tốn, nguyên liệu để may quần áo tốt thì đều dùng may áo lót trong.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️