Tn70 Kiều Kiều Quân Tẩu Dọn Sạch Tiền Tài Kẻ Thù Nuôi Nhãi Con

Chương 31: Tôi có thể làm việc đồng áng, sẽ không ăn bám! 3

Chương Trước Chương Tiếp

Đường Uyển biết Lục Hoài Cảnh cao lớn như vậy, ăn ít như vậy nhất định sẽ không no, dạ dày của cô nhỏ nên thật sự ăn không nổi.

Thấy cô không giống như đang giả vờ nên Lục Hoài Cảnh lại một lần nữa cảm thán mình có một người vợ tốt, anh cầm chiếc bánh bao ăn mấy miếng.

Vương Đại Ni nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng hài lòng, cô gái này đau lòng vì con trai bà ấy, từ nay về sau cuộc sống của thằng ba sẽ không tệ đâu.

Sau bữa ăn, Lý Thúy Hoa lẩm bẩm thu dọn bát đĩa, trong khi Vương Đại Ni thân mật nắm tay Đường Uyển.

“Lão tam, để Chu Chu ngủ với em trai con đi, bây giờ mẹ đi dọn giường cho hai đứa.”

Bà ấy xách túi vải của Đường Uyển, Lục Hoài Cảnh xách rương hành lý của cô, lúc này Đường Uyển mới có thời gian đánh giá nhà họ Lục.

Lục Hoài Cảnh là con của một liệt sĩ, lúc trước trong nhà có tiền trợ cấp của ba anh, nhưng sau này ba anh mất rồi thì lại có tiền trợ cấp của anh.

Cho nên ở đại đội Thạch Bình này thì nhà họ Lục được xem là gia đình khá giả. Có một dãy nhà gỗ với gian chính ở giữa.

Nhà chính ở hai bên có bốn gian nhà, anh chị em họ đều ở một gian, một gian là nơi Vương Đại Ni ở, gian còn lại là nhà bếp.

Sau khi Lục Hoài Lệ lấy chồng thì phòng của cô ấy để cho các cháu nội ở.

Vương Đại Ni kêu Lục Hoài Nghĩa đưa Đường Châu về phòng của cậu ấy, trong khi bà ấy đưa Đường Uyển và Lục Hoài Cảnh trở lại căn phòng mà anh từng ở.

Căn phòng rất sạch sẽ, diện tích khoảng hai mươi mét vuông, có thể thấy ngày thường Vương Đại Ni đều đến dọn dẹp.

Đồ đạc đều bằng gỗ, Vương Đại Ni dọn dẹp giường cho họ, ánh mắt nghi ngờ nhìn vào trán của Đường Uyển.

“Vợ thằng ba, đầu của con có nghiêm trọng không?”

“Không sao đâu mẹ.”

Đường Uyển cụp mắt xuống: “Lúc ở nhà xảy ra chuyện, con không cẩn thận nên bị va đập, mẹ con cố tình nói khoa trương thôi mà.”

Trong không gian của cô có một loại nước suối linh, hai ngày nay cô thường xuyên dùng nước suối linh để lau rửa vết thương, vết thương đã đóng vảy từ lâu.

“Không sao là tốt rồi.”

Vương Đại Ni Đan trên mặt tràn đầy ý cười: “Vợ thằng ba, con ngồi tàu lửa lâu như vậy rồi nên nghỉ ngơi sớm đi nhé, có mẹ chăm sóc cho em trai của con, không ai dám ức hiếp thằng bé đâu.”

“Cảm ơn mẹ.”

Bây giờ Vương Đại Ni mang lại cho Đường Uyển một cảm giác rất tốt, cô cũng nguyện ý hiếu kính với bà ấy, cô gọi bà ấy dừng lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️