Chẳng phải chị dâu cả đó chỉ nghĩ chị gái mình mỏng manh yếu đuối sao?
Mọi người:...
Đường Uyển sẽ không nói chuyện này là do cô cố tình làm để khi cô có vắng mặt thì những người nhà họ Lục này sẽ không ức hiếp Đường Châu.
“Chu Chu, cháu lợi hại quá!”
Vương Đại Ni Kinh ngạc nhiên vỗ đùi, trên mặt nở nụ cười: “Thằng ba, con còn đứng yên làm gì? Mau đưa vợ và em vợ vào ăn tối.”
Vì sau khi Đường Châu đi ra, ngay cả Lý Thúy Hoa cũng thành thật muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Lục Hoài Nghĩa mắng cho một phen nên cô ta cũng ngậm miệng lại.
“Ngồi đi.” Lục Hoài Cảnh đem hành lý của họ vào phòng chính, Vương Đại Ni dời ba cái ghế lại, Đường Uyển dẫn Đường Châu ngồi ở bên cạnh Lục Hoài Cảnh.
Đồ ăn trên bàn không ngon lắm, trong đó có một nồi củ cải khô lớn và một nồi cháo rau rừng lớn.
Vương Đại Ni liền cầm thìa múc cho Đường Uyển một bát cháo đầy ắp, cháo nhiều nước cháo thì ít.
Khi bà ấy múc thêm một bát nữa cho Đường Châu và cho Lục Hoài Cảnh thì Lý Thúy Hoa không nhịn được mà bĩu môi.
“Mẹ, nhà chúng ta đông người như vậy, không đủ ăn!”
“Cô không nói cũng chẳng có ai xem cô là người câm đâu!”
Điều mà Vương Đại Ni hối hận nhất là cưới một cô con dâu lắm mồm như vậy, suốt ngày chỉ biết chọc giận bà ấy.
Vừa nói, bà ấy vừa đưa cho mỗi người Đường Uyển một chiếc bánh ngô, bánh ngô không ngon lắm khiến cổ họng cô nghẹn lại. Nhưng thấy Lục Hoài Cảnh ăn rất ngon, Đường Uyển cũng cúi đầu ăn.
Có thêm ba người, bầu không khí hơi quái dị, Đường Uyển liếc nhìn Vương Đại Ni, bà ấy mắng thì mắng nhưng không có người nào là không có ăn cả.
Chỉ là khi đến lượt bà ấy thì gần như bát cháo đã không còn hạt gạo nào cả, bánh bao cũng chỉ còn lại nửa cái.
Tấm lòng người mẹ là đáng thương nhất trên đời này.
Đường Uyển cảm thấy xót xa, mẹ của Lục Hoài Cảnh là một người mẹ tốt, tốt như mẹ của nguyên chủ vậy.
Đồ ăn vừa được mang đến, mọi người đều ăn ngấu nghiến như sợ bị cướp.
Đường Uyển lúc này mới ý thức được thời buổi này thiếu ăn thiếu mặc, ngay cả một gia đình khá giả thì cũng chỉ có thể ăn no sáu bảy phần.
Đi một chặng đường dài như vậy, Lục Hoài Cảnh cảm thấy đói bụng, anh chỉ ăn mấy miếng là đã ăn xong bữa trưa.
Đường Uyển đưa nửa chiếc bánh bao còn lại cho Lục Hoài Cảnh, anh hơi kinh ngạc rồi sau đó hơi ngượng ngùng.
“Em ăn đi.”
Cô yếu ớt như thế, quá gầy, nếu không ăn nhiều hơn sao mà được.
“Em ăn no rồi.”