Vu Quyên trên giường trung thò đầu ra nhìn, ánh mắt nhìn Đường Uyển đang cắn một miếng đùi gà.
Lý Đại Nha ôm lấy cháu trai cũng nhịn không được nói: “Từ nhỏ đến giờ thằng bé chưa được ăn cái gì ngon. Trong hộp của cô vẫn còn nhiều thịt gà như vậy, chia cho cháu trai tôi chút được không?”
Đường Uyển không nói gì chỉ bĩu môi, ánh mắt cô dừng lại trên người Vương Đại bảo béo như quả bóng đang đòi ăn, không ăn được đồ ngon mà có thể nuôi ra cái thân thể này à?
“Không cho.”
Đường Uyển cắn một miếng đùi gà, động tác còn nhanh hơn lúc nãy, không phải cô không có lòng thương người mà ánh mắt hung hăng của đứa trẻ đó quá dọa người.
Cô không có đam mê giống Đông Quách tiên sinh.
“Ăn xong thì hai người đi nghỉ ngơi đi.”
Lục Hoài Cảnh nhíu chặt lông mày nhưng vẫn không nói gì về chuyện đứa bé kia, điều này làm Đường Uyển khá hài lòng.
Làm quân nhân cũng không đại diện cho việc phải có lòng tốt, cũng may chàng trai này không phải thánh nhân.
Đứa trẻ kia còn đang khóc nháo, trứng gà mà Lý Đại Nha đưa nó cũng không chịu ăn, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm vào thịt gà của Đường Uyển và Đường Châu.
“Quỷ hẹp hòi!”
Vu Quyên bĩu môi, Đường Uyển và cô ta cùng ngước mắt lên nhìn nam đồng chí vừa đi lấy cơm bước vào.
“Sao lại thế này?”
Vu Vĩ đưa cho Vu Quyên một hộp cơm nhôm,Vu Quyên bị đùi gà trong hộp cơm của Đường Uyển làm cho bụng sôi ùng ục nên vội vàng leo xuống khỏi giường giữa.
“Không có gì, họ khiến trẻ con nhà người ta khóc thôi.”
Vừa nói cô ta vừa liếc nhìn mấy người Đường Uyển, Đường Uyển thâm sâu liếc hai người họ một cái, có trò hay để xem rồi.
Khuôn mặt của Vu Vĩ trầm xuống, có dự cảm không lành, Vu Quyên vội vàng ngồi xuống bên cạnh thím kia rồi vội vã mở hộp cơm ra.
Ôi trời, thế mà lại có đồ ăn giống như họ, Đường Uyên cố gắng nhịn cười nhưng sắp không nhịn được rồi.
Cô cười trộm giống như con hồ ly nhỏ, Lục Hoài Cảnh nhìn mà ngây người.
Vương Đại Bảo nhìn thấy hộp cơm của cô ta thì ánh mắt sáng rực lên, tiếng khóc lại lớn hơn.
“Cô gái, cô và họ sẽ không giống nhau chứ, cô lương thiện, đùi gà này…”
Ánh mắt của Lý Đại Nha vội vàng dừng lại trên hộp cơm của Vu Quyên, ánh mắt nhìn Vu Quyên nóng rực, Vu Vĩ đè tay cô ta lại.
“Em ăn cơm đi.”
Đây là do anh ta bỏ tiền ra mua cho em gái họ, sao có thể tùy tiện để người ngoài hưởng lợi được.
Vừa rồi Vu Quyên còn nói năng rất nghiêm túc nhưng giờ lại làm lơ Lý Đại nha, cô ta cầm đũa lên rồi bắt đầu lùa cơm, Lý Đại Nha thẹn quá hóa giận nói: