“Con đi múc cơm.”
Vu Quyên bực bội nói một câu, Đường Uyển đã mở hộp cơm nhôm ra, trong hộp cơm có một cái đùi gà khiến cô giật mình.
“Em gầy quá, ăn nhiều hơn đi.”
Hình như Lục Hoài Cảnh đoán được sự nghi ngờ của Đường Uyển nên nhỏ giọng giải thích một câu, Đường Uyển khẽ liếc nhìn qua hộp cơm của anh, chỉ có cơm bình thường và ít ớt xanh xào thịt.
Mà chẳng nhìn thấy thịt đâu, hình như chỉ toàn là ớt xanh, mà trong hộp của cô và Đường Châu không chỉ có đùi ra mà còn có ít chân gà nữa.
“Nhiều như vậy em ăn không hết.”
Đường Uyển dùng đũa xớt ít thịt gà sang hộp cơm của anh, còn xớt cho anh nhiều cơm hơn.
Lời này là nói thật, cả hộp cơm đầy như thế cô không ăn hết.
Nhưng Lục Hoài Chinh lại nghĩ rằng cô không đành lòng nhìn anh ăn ít nên khóe môi anh hơi cong lên.
“Sau này chúng ta là người một nhà rồi, em không cần khách sáo như thế.”
Cô quan tâm anh như vậy, sau này anh phải yêu thương người vợ như cô.
Đường Uyển cũng biết cô gây hiểu lầm cho anh rồi, Đường Châu đau lòng chị gái nên cũng muốn lấy thịt gà của mình bỏ vào trong hộp cơm của Đường Uyển.
“Chị, em nhỏ như vậy nên cũng không ăn được nhiều thế này đâu.”
“Em ăn đi.”
Đường Uyển biết vào tuổi này của Đường Châu thì cậu bé ăn rất khỏe, trẻ con ở tuổi cậu bé ăn khỏe lắm.
Cơm bắp và đùi gà kho chính tông có hương thơm ngào ngạt, Đường Uyển xuyên không đến đây nhưng cuối cùng vẫn ăn cơm giống nhau.
“Bà nội, con muốn ăn đùi gà.”
Đứa bé ở giường dưới đối diện cùng có tuổi tác trạc tuổi Đường Châu, cậu bé nhìn đùi gà trong hộp cơm của Đường Châu mà thèm nhỏ dãi.
“Bà nội có mang theo trứng gà, chúng ta ăn trứng gà đi.”
Lý Đại Nha liếc nhìn mấy người Đường Uyển một cái, ngồi xe lửa còn ăn ngon như vậy làm gì, làm cháu trai của bà ta nhìn mà thèm.
“Không chịu không chịu, con muốn ăn đùi gà.”
Vương Đại Bảo bắt đầu la lối khóc lóc lăn lộn, cậu bé làm như vậy hơi dọa sợ Đường Uyên, từ trước đến nay cô chưa gặp đứa bé nào hung dữ như vậy.
Suy cho cùng thì tuy rằng thân phận của nguyên chủ đặc biệt nhưng ba mẹ cũng sẽ lén cho họ ăn ngon, một tháng cũng có thể ăn thịt mấy lần.
“Chị.”
Đường Châu ngại ngùng xích lại ngồi gần Đường Uyển, cậu bé cắn một miếng đùi gà to, đây là của cậu bé, là của anh cả Lục mua cho cậu bé.
“Một cái đùi gà thôi mà, trẻ con nhà người ta khóc đáng thương như vậy, sao mấy người không có lòng thương người vậy chứ.”