Còn giường dưới là một thím có dắt theo một đứa bé, trong khoảnh khắc xe lửa hơi yên tĩnh.
Đêm qua lăn lộn cả đêm nên Đường Uyển cũng hơi mệt mỏi, cô lấy một chiếc khăn trải giường nhỏ ra trải lên giường.
Cô cố ý chọn loại vải thô để tránh bị người khác lên án, sau khi cẩn thận trải lên giường giữa rồi thì lúc này cô mới nằm lên.
“Em ngủ chút đây.”
“Được.”
Chưa bao giờ Lục Hoài Cảnh gặp cô gái nào cẩn trọng như thế, nhưng anh cũng không bài xích hành động của cô, cô là cô gái chân yếu tay mềm, vẫn nên ngủ thật ngon mới phải.
Đường Uyển khẽ ngáp một cái rồi mơ màng ngủ thiếp đi, ngủ một giấc dậy thì mặt trời ở bên ngoài cũng hạ xuống khỏi khung xe.
“Chị, chị dậy rồi sao?”
Đường Châu ngồi ở giường dưới, cậu bé nghe thấy tiếng động thì vội vàng đứng lên.
“Chị ngủ lâu lắm rồi.”
“Hai ngày nay không ngủ ngon.”
Đường Uyển nói đại một câu, cũng không thể nói rằng đêm qua cô không ngủ mà đi làm chuyện lớn được.
Đúng lúc này Lục Hoài Cảnh bưng ba cái hộp cơm nhôm đi vào, anh ngẩng lên nói”
“Ăn chút gì đó đi.”
Trên cánh tay anh còn có treo một cái bình nước ấm quân dụng, anh đưa cho Đường Uyển.
“Anh vừa đi lấy nước.”
“Cảm ơn anh.”
Đường Uyển leo xuống từ giường giữa, cô chưa quen xài chung một ấn nước với người khác, nhưng ở niên đại này là chuyện bình thường.
Cô lấy trong túi ra hai cái ly tráng men, sau đó cầm ấm nước đổ nước ra rồi đưa một ly cho Đường Châu.
Sau đó cô mới trả ấm nước lại cho Lục Hoài Cảnh, ba người ngồi ngang hàng ở giường dưới, lúc họ định ăn cơm thì giường tầng đối diện vang kên một giọng nói mỉa mai.
“Xùy! Nghèo còn chú trọng!”
Động tác xới cơm của Đường Uyển hơi khựng lại, cô hơi ngước mắt lên nhìn, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ diện mạo của đối phương.
Một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, thắt hai đuôi sam hai bên, trên đầu còn có một cái kẹp tóc, ở niên đại này thì có lẽ gia cảnh của cô ta cũng không tệ.
“Đồng chí, nhà của cô ở bờ biển sao?”
Giọng nói của Đường Uyển nhàn nhạt, Vu Quyên ở phía đối diện nghi hoặc hỏi: “Ý cô là gì?”
“Quan tâm rộng quá vậy.”
Đường Uyển bĩu môi xùy một tiếng, không thèm nhìn cô, Vu Quyên tức giận nên sắc mặt thay đổi, cô ta đang định nói gì đó nhưng cô ta vẫn luôn cảm thấy đồng chí nam kia đang trừng mắt liếc nhìn mình.
“Quyên Quyên, không được nói lung tung.”
“Con cũng đâu có nói sai.”
Vu Quyên nhỏ giọng thì thầm, cô ta hừ nhẹ rồi lấy chăn che đầu lại, ánh mắt của cô ta khẽ liếc nhì đồng chí nam ở giường dưới.