Tn70 Kiều Kiều Quân Tẩu Dọn Sạch Tiền Tài Kẻ Thù Nuôi Nhãi Con

Chương 16: Ai lợi hại đến mức có thể thoát khỏi tai họa lớn như vậy! 3

Chương Trước Chương Tiếp

“Em gái, cô mau nhìn này.”

Chị ta không không cần đổi lương thực với Đường Uyển, thời buổi này người thành phố ăn lương thực hàng hóa nên vốn dĩ lương thực đã không đủ cung cấp rồi, chị ta còn muốn đổi phiếu gạo với Đường Uyển nữa kìa.

“Vừa hay tốt quá.”

Đường Uyển đếm tiền rất nhanh, đồ cũng là đồ tốt, sau đó cô cầm túi quay về phòng của mình.

Còn thừa lại ít phiếu mà cô cũng lười đi ra ngoài đổi, Lục Hoài Cảnh là quân nhân nên cô không muốn để lộ quá nhiều dấu vết.

Quá hạn thì cứ quá hạn vậy, có thể giữ lại làm kỷ niệm, may mà còn thừa lại không nhiều lắm.

Cô kiểm kê kho vàng nhỏ của mình, có gần 8000 đồng, ở những năm 70 này thì số tiền này không nhỏ, bất luận có sinh sống ở nơi nào thì cô cũng có thể sống tốt.

Nhưng mà phải giải quyết xong vấn đề thành phần đã, còn ba mẹ của cô nữa…

Cốc cốc cốc…

Thời gian trôi qua nhanh thật, sau khi Đường Uyển thu dọn hành lý xong đi ra ngoài thì Lục Hoài Cảnh và Đường Châu đang đứng ở cửa phòng cô: “Từ đây đến nhà ga còn một đoạn xa nên chúng ta qua đó trước đi.”

“Chị, em giúp chị bê đồ.”

Đường Châu tích cực bước đến giành lấy rương hành lý của cô nhưng lại bị Lục Hoài Cảnh nhanh tay hơn giành lấy.

Lúc này Đường Uyển mới chợt nhớ ra là hôm qua cô còn chưa đưa Đường Châu về lấy hành lý, cùng may nửa đêm hôm qua cô đã dọn sạch nhà họ Tần rồi.

Nghĩ đến chuyện này khóe miệng của cô hơi cong lên: “Chu Chu, chờ đến nơi đó rồi thì chị lại mua vải may quần áo cho em.”

“Không sao đâu chị, bây giờ trời nóng nên tối em giặt sạch quần áo rồi thì vẫn có thể mặc được.”

Đường Châu cong môi cười, rời khỏi nhà họ Tần thì trên mặt của cậu bé cười nhiều hơn, chỉ là mỗi lần nhắc đến ba mẹ mình thì cậu bé không nhịn được mà cảm thấy rất cô đơn.

“Anh mua bánh bao này.”

Lục Hoài Cảnh đưa cho chị em họ mỗi người hai cánh bánh bao và một cái trứng gà, lần này là bánh bao trắng, tuy có hơi khô nhưng Đường Châu và Đường Uyển đều ăn rất ngon.

Trứng gà cũng không phải là trứng nhân tạo như thế hệ sau ăn nên Đường Uyển cảm thấy một mình cô có thể ăn liên tục mấy cái.

Khi rời khỏi nhà khách, Đường Uyển và dì lễ tân liếc nhìn nhau, hai người mơ hồ xem nhau như người xa lạ di dời ánh mắt đi chỗ khác, không ai nhắc đến chuyện sáng nay.

Thời buổi này chính là như vậy, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền mà.

Hành lý của họ cũng không nhiều, lúc Lục Hoài Cảnh nhận được điện báo thì vội vàng ngồi xe lửa đến đây nên chỉ tiện tay mang theo hai bộ quần áo để thay đổi và thư giới thiệu.

6: Nhà cô ở bên bờ biển sao? Quan tâm rộng quá vậy 1

Khi xưởng dệt gà bay chó chạy thì họ đã đến ga tàu hỏa rồi, Lục Hoài Cảnh nhận được điện thoại của chiến hữu, sau khi quay lại thì nhìn Đường Uyển với biểu cảm hơi hoài nghi.

“Đồng chí Lục, anh sao thế?”

“Nửa đêm hôm qua nhà của phó xưởng Tô của xưởng dệt và nhà họ Tần mất trộm, cả nhà bị dọn sạch, còn có người chạy đến nhà chủ nhiệm ủy hội Cảnh báo tin nữa.”

Lục Hoài Cảnh nhớ đến lúc sáng sớm gặp Đường Uyển thì trong lòng dâng lên nghi ngờ, lại nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Đường Uyển thì không khỏi vỗ tay khen ngợi.

“Là ai lợi hại như vậy, có thể thoát khỏi tai họa lớn như vậy.”

Nhìn thấy đôi mắt trong sáng của cô, Lục Hoài Cảnh không nhịn được mà bật cười, trong đầu anh miên man suy nghĩ.

Nếu như cô gái như Đường Uyển có năng lực dọn sạch gia sản của người ta như vậy thì cũng không đến mức phải gả cho anh rồi đi xa quê hương.

“Đồ đạc trong nhà họ đều mất, không phải đó đều là ba mẹ em mua chuẩn bị cho em sao?”

Đường Châu hơi tức giận siết chặt nắm tay nhỏ, nhưng giây tiếp theo đã thoải mái nói: “Mất rồi cũng tốt, dù sao họ cũng sẽ không trả lại cho em, em còn phải cảm ơn người nửa đêm dọn sạch nhà họ kìa, xem như thay trời hành đạo!”

Cậu bé còn nhỏ như vậy mà có thể nói mấy lời như thế khiến cho Đường Uyển giật mình, cô vội vàng ôm chặt lấy Đường Châu.

“Chu Chu, đừng nói bừa.”

“Em biết mà chị, chỉ là em thầm vui trong lòng thôi.”

Tuy rằng Đường Châu còn chưa biết chuyện cậu họ có tham gia vào việc báo cáo ba mẹ mình, nhưng trước đây họ thường xuyên vòi tiền của ba mẹ cậu bé cho nên bản thân cậu bé cũng không thích cả nhà cậu họ.

Nghe được hai chị em họ nói chuyện thì Lục Hoài Cảnh hoàn toàn không còn nghi ngờ Đường Uyển nữa, đúng lúc xe lửa cũng đến ga nên anh xách theo hành lý đi trước.

“Đi theo sau anh.”

Niên đại này xe lửa được sơn màu xanh, đương nhiên ở ga tàu hỏa rất đông người, nhiều đến mức khiến Đường Uyển hoa mắt chóng mặt.

Người đông quá nên cô không dám buông tay Đường Châu ra, Lục Hoài Cảnh có chân dài nên đi nhanh, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng người đâu.

Đường Uyển:...

Cô thu lại lời nói sẽ được Lục Hoải Cảnh chăm sóc lúc trước, đúng là nam thẳng mà!

“Chị, chúng ta đi nhanh hơn đi, không thấy anh cả Lục nữa rồi!”

Đường Châu vẫn chưa quen gọi Lục Hoài Cảnh là anh rể nên cứ gọi đơn giản là anh cả, lúc này cậu bé gấp đến mức cổ cũng ửng đỏ rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️