Cô lặng lẽ tiết lộ một góc túi vải, người ở quầy lễ tân vừa rồi còn tức giận đột nhiên trở nên vui mừng, chị ta nhìn xung quanh, sau đó tươi cười kéo Đường Uyển nói:
“Tôi vừa mới tỉnh ngủ nên cô đừng trách nhé, có phải cô muốn đi tắm sớm không? Tôi sẽ dẫn cô đi lấy chìa khóa nhà tắm.”
Chị ta vừa nói vừa kéo Đường Uyển vào căn phòng nhỏ phía sau quầy lễ tân, nơi họ chợp mắt trong lúc làm việc.
Vừa đóng cửa lại, dì ở quầy lễ tân hào hứng nói: “Em gái, có phiếu bông không? Cháu trai lớn của tôi sắp cưới vợ nên cần phiếu bông và phiếu radio!”
Những phiếu khác thì hoặc là thiếu nhiều hoặc là thiếu ít, chẳng qua tạm chấp nhận được thì cứ chấp nhận, chuyện lớn quá thì không thể tạm chấp nhận được.
“Có.”
Đường Uyển mỉm cười thần bí, ai kêu phó xưởng Tô giàu có làm gì, đừng nói là phiếu radio, ngay cả phiếu xe đạp cũng có, đó là thứ thông dụng nhất cả nước nên cô cũng không gấp gáp mà lấy ra.
Cô lấy mấy tấm phiếu có nhiều màu sắc ra khiến dì trước quầy lễ tân cười không khép miệng được, chị ta được chọn thứ mà người nào cũng muốn.
“Em gái à, cô muốn dùng gì để đổi đây?”
“Không câu nệ gì cả, tiền hay lương thực đều được.”
Đường Uyển cầm mấy thứ phiếu này lên tàu hỏa, đến nơi đó rồi thì cũng không thể dùng được.
“Được, vậy tôi dựa theo giá thị trường mà trả cho cô nhé.”
Đây là có thể gặp nhưng không thể cầu, dì trước quầy đâu thể nào nhịn đau mà không lấy phiếu được nên cầm lấy phiếu trong tay rồi tính thử.
“Quý nhất là phiếu radio, trả cô 100 đồng, còn lại thì tôi tính xem sao, trả cô 50 đồng, một khối xà phòng và một cái chén tráng men được không?”
Xắp này không ít phiếu, còn có mấy thứ phiếu hiếm như đường đỏ nên dì trước quầy tính toán cũng vô cùng công bằng, đương nhiên Đường Uyển sẽ không từ chối rồi.
“Chị cả là người hào phóng, vậy phiếu này cứ bán cho chị hết đấy.”
Thấy Đường Uyển hào phóng như thế thì chị ta càng vui vẻ hơn, chị ta cười hào sảng: “Em gái à, cô đợi tôi chút nhé, nhà của tôi ở phía sau nhà khách thôi, tôi đi về lấy tiền trả cho cô.”
“Được.”
Đường Uyển cũng không lo chị ta chạy mất, thời buổi này khó mà kiếm được công việc nên chị ta sẽ không bất cẩn mà làm mất việc đâu.
Chuyện duy nhất mà cô lo chính là sợ chị ta chạy đi báo cáo cô thôi.
Cho nên trong lòng Đường Uyển cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị rồi, ước chừng khoảng năm phút trôi qua thì chị ta thần bí đi vào, trên tay còn xách theo cái túi.