Đường Uyển không nghĩ nhiều, cầm bát đĩa đi rửa, Đường Châu theo sau cô, “ Chị ơi, để em giúp chị.”
“Không cần đâu, chỉ mấy cái hộp cơm thôi.”
Đường Uyển nhớ lại dáng vẻ đánh người lúc nãy của Đường Châu, nên thì thầm với cậu bé: “Đại viện có quá nhiều người, miệng người khó quản.
Em phải khiêm tốn lại, em đừng để cho người khác biết em có sức lực lớn.”
Giả heo ăn thịt hổ, cô không biết đối phương có cơ hội tấn công mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây