Chẳng qua là sách cấm nên vợ chồng nhà họ Đường sẽ là cái gai trong mắt người khác, chi bằng cứ để họ về thôn tránh đầu sóng ngọn gió, ít nhất cũng có thể chăm sóc họ.
“Cảm ơn anh.”
Đường Uyển cũng cảm thấy đây là lựa chọn tốt nhất, so với đưa nó về nông trường thì còn tốt hơn.
Đến lúc đó cô sẽ tìm cách chăm sóc họ nhiều hơn, người một nhà luôn có thể ở bên cạnh nhau cùng vượt qua khó khăn mà.
“Em nên ngủ sớm đi, sáng mai chín giờ tàu sẽ chạy nên bảy giờ rưỡi anh sẽ gọi em dậy.”
Lục Hoài Cảnh rất ân cần, tuy rằng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng Đường Uyển có thể cảm nhận được lòng tốt của anh.
“Được.”
Hai người đồng ý xong sau đó trở về phòng, Đường Uyển lại nghĩ đến những gì Tần Phi nói, trong lòng sinh nghi.
Cô ở trong phòng thêm nửa tiếng nữa, thời gian lặng lẽ trôi qua đến mười giờ rưỡi, thời buổi này không có trò giải trí nào nên hầu hết mọi người đều đã đi ngủ sớm.
Đường Uyển lặng lẽ hé cửa ra để chắc rằng không có ai đi qua đi lại, nhân viên nhà khách ở quầy lễ tân cũng đang mơ màng ngủ.
Đường Uyển cẩn thận đi ra khỏi nhà vệ sinh công cộng rồi đi thẳng ra khỏi nhà khách.
Bên ngoài không có ai, Đường Uyển dũng cảm đi thẳng đến nhà ngang của xưởng dệt lúc chiều, cũng may ở đó cũng không có ai.
Đêm đã khuya, người bảo vệ trong nhà ngang cũng mơ màng sắp ngủ, Đường Uyển quen lối lẻn vào nhà của Tần Phi.
Gia đình của Tần Phi sống ở tầng một. Thật trùng hợp, nhà của ba mẹ Tần Phi nằm ngay cạnh cửa sổ của nhà vợ chồng Tần Thiết Trụ.
Lúc này hai vợ chồng học chưa ngủ được: “Anh nghĩ nhóc con Đường Châu đó đã đi đâu?”
“Mặc kệ nó, nó chạy trốn thì anh còn bớt việc, dù sao Tần Tố cũng cho anh khá nhiều, hơn nữa phó xưởng Tô đã hứa với chúng ta rồi, em còn sợ chết đói à.”
Quả nhiên, tên khốn này có liên quan đến việc báo cáo ba mẹ mình!
Đường Uyển ngồi xổm trong góc nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không có hành động hấp tấp.
Vợ Thiết Trụ cười khúc khích: “Không phải là em nghĩ Đường Châu kia sau này lớn lên cũng không tệ, trắng trẻo sạch sẽ. Ở quê em có một hộ gia đình không sinh được con trai nên muốn mua một đứa bé trai béo tốt, chúng ta có thể kiếm được không ít tiền.”
“Quên đi, con của nhà tư bản, người ta nhìn cũng chướng mắt. Bây giờ anh rất mong phó xưởng Tô trở thành xưởng trưởng để đề bạt anh lên làm tiểu tổ trưởng đây. Nhắc mới nhớ, Tần Tố và những người khác đều keo kiệt, anh là em họ của họ mà cũng không thấy họ giúp đỡ anh khi anh ở trong nhà máy, có chết cũng đáng đời! Đáng tiếc đồ anh để trong nhà họ đều không được tìm thấy, nếu không…”