“Em thì chỉ chờ tin tốt của anh Phong thôi, nhưng nguồn gốc của loại thuốc này, em hy vọng chỉ có chúng ta biết, dù sao hai viên còn lại em đều dự trữ cho người của mình, không có nhiều nữa.”
“Anh biết, em yên tâm.” Sau đó anh ta mở hộp, lập tức mùi thuốc thơm ngào ngạt bay ra.
Phong Tư Niên sững sờ một chút, sau đó liền đóng nắp lại: “Loại thuốc này quả thực là bảo bối, lát nữa sẽ có một món quà tặng cho em, coi như là anh tặng cho mấy đứa nhỏ của em.”
Tần Sương hiểu ra: “Vậy thì cảm ơn anh Phong.”
Sau khi tặng thuốc, Tần Sương giữ Phong Tư Niên lại ăn trưa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây