Vu Viên Viên tò mò nói: “Thật sự khoa trương như cậu nói, tốt xấu gì đều là trong thành phố tới, không đến mức khắt khe như vậy đâu?”
Hoắc Đình Xuyên nuốt xuống canh gà trong miệng: “Còn nữa, ngay cả cháo lương khô, mỗi ngày đều thưa thớt đến đáng thương, thật không biết những người đó sống sót như thế nào.”
Mấy người Tần Sương nghe xong, không nghĩ tới thức ăn bên kia kém như vậy.
Cũng may, ngày đầu tiên bọn họ đã dọn ra ngoài.
Nhưng có Vu Viên Viên ngược lại nghĩ khác.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây