Tần Sương lườm một cái: “Các người không làm được, không có nghĩa là tôi không làm được, rốt cuộc người với người là khác nhau.”
Nghe thấy lời khinh bỉ của đối phương, Lê Hạo cũng nổi giận: “Nữ nhân kia, tôi có đắc tội gì với cô đâu, cô có thể nói chuyện đừng có gai góc như vậy được không?”
“Ha, anh đã làm gì trong lòng không biết à? Tôi không nói là cho anh mặt mũi, các người không cứu được người, thì về tắm rửa đi ngủ đi!”
Tần Sương không chỉ nói Lê Hạo và những người khác, mà còn nhìn về phía Lưu Dương và những người khác: “Còn các người, đừng tưởng im lặng là an toàn, về sau tôi sẽ cho các người luyện tập lại thật chẳng ra sao!”
“Trước đây tôi quá nhân từ, ngay cả nhiệm vụ nhỏ này cũng không hoàn thành được, sau này đi ra ngoài đừng nói tôi là giáo quan của các người, tôi không thể chịu nổi nỗi ô nhục này!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây