“Làm gì có chuyện đó, mau vào nhà đi, chúng con vừa dọn cơm xong.” Hoắc Đình Châu cười xòa nói.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Tần Sương cũng đứng dậy đi ra: “Mẹ, mọi người đến vừa lúc, vào ăn cơm trưa luôn.”
“Ôi chao, con về rồi đấy à. Lúc trước Đình Châu về một mình, mẹ còn mắng thằng bé một trận, rõ ràng hai đứa cùng đi, sao lại tự ý về trước, thật là đáng đánh.”
Tần Sương nắm lấy tay mẹ chồng, cười nói: “Mẹ, là con bảo Đình Châu về trước. Công việc của anh ấy còn dang dở, con cũng có chút việc riêng cần giải quyết. Hơn nữa con có khả năng tự bảo vệ mình mà, thời gian qua làm mẹ lo lắng rồi.”
“Con bé ngoan, về là tốt rồi. Sau này đừng tự ý ra nước ngoài một mình nữa, bên ngoài nguy hiểm lắm. Lỡ con có mệnh hệ gì, chúng ta biết làm sao đây.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây