Tần Sương dựa vào Hoắc Đình Châu, hạnh phúc nói: “Anh không cần phải tự trách, ngươi có nhiệm vụ của mình, em làm những chuyện này đều là vì em thích, không hề cảm thấy vất vả.”
“Hơn nữa người sống trên đời, chẳng phải đều vội vàng bận rộn như vậy sao? Sự thoải mái chỉ dành cho người đã khuất.”
“Vợ ơi, nếu như sau này em mệt mỏi thì cứ dừng lại, sau lưng em vĩnh viễn có anh che mưa chắn gió cho em.” Hoắc Đình Châu kiên định nói.
‘Được, em mệt mỏi sẽ về nhà để anh nuôi em. Chúng ta lên núi đi dạo đi, vừa hay đã lâu rồi em không đi săn, hoạt động giãn gân cốt một chút.”
Tần Sương thu dọn rác sau khi ăn gà rán xong, rồi đi cùng chồng mình tiến vào núi sâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây