Dù sao bọn họ chỉ là người quản lý mà thôi.
Vẫn là Ngô Địch kleen tiếng: “Chị ơi, cho bọn em mười phần trăm là được, hai mươi phần trăm có hơi nhiều. Dù sao bọn em cũng không đầu tư gì cả.”
Tần Sương xua tay nói: “Cứ hai mươi phần trăm đi, dù sao các em cũng phải tốn nhiều thời gian cho việc quản lý, xứng đáng được như vậy.”
Thấy chị gái đã nói như vậy, Ngô Địch tự nhiên cũng không tiện phản bác, trong lòng thầm nghĩ đến lúc đó kiếm thêm nhiều tiền cho chị gái là được.
Lúc này, Tôn Bân nói: “Chị ơi, em muốn bán quần áo nam có được không? Em phát hiện lớp bọn em có rất nhiều bạn nam thích chưng diện, người nào cũng đều ăn mặc đẹp đẽ, cho nên muốn mở cửa hàng bán quần áo nam và giày nam.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây