“Những thứ này mấy đứa dùng trước, đừng để đói bụng, hôm nay tôi còn có việc, em làm anh cả, đi gần đây hỏi thăm có bán nhà ở không, càng lớn càng tốt, ngày mai tôi lại đến đưa thức ăn cho các em.”
Ngô Địch nhìn tờ tiền trong tay, cảm giác mình giống như đang nằm mơ.
Bọn họ gặp quý nhân, về sau sẽ không đói bụng nữa.
Cậu ấy đỏ mắt, có chút nghẹn ngào hỏi: “Tôi gọi chị như thế nào?”
“Tần Sương, sau này gọi tôi là chị Sương là được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây