Hoắc Đình Châu đắp chăn cẩn thận cho cô, sau đó xoay người ra khỏi phòng.
Đường Mẫn bưng bữa sáng từ nhà bếp ra, chỉ thấy con trai: “Sương Sương đâu? Con bé vẫn chưa dậy sao?”
Hoắc Đình Châu ngại ngùng sờ sờ mũi: “Sương Sương nói không khỏe, cô ấy muốn ngủ thêm một lúc, bữa sáng không cần đợi cô ấy nữa.”
Đường Mẫn khựng lại, liền hiểu ra, chắc là tối qua hai đứa “vui vẻ” quá mức.
Sau đó, bà ấy trừng mắt nhìn con trai: “Hai đứa chú ý một chút, sức khỏe của Sương Sương không chịu nổi con “hành hạ” đâu, con phải biết kiềm chế, nghe rõ chưa?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây