Nhìn thấy Lục Thần bình an vô sự, cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Lục Thần nhìn thấy Tần Sương đích thân đến cứu mình, trong nháy mắt đỏ hoe đôi mắt: “Xin lỗi, đã gây phiền phức cho cô rồi, tôi không ngờ bọn chúng lại mai phục ở vườn sau nhà tôi, là tôi sơ suất.”
Tần Sương thấy anh ấy tự trách, liền an ủi: “Không trách anh được, bọn chúng nhắm vào tôi, nếu muốn trách thì phải trách tôi mới đúng, anh không sao là tốt rồi.”
“Tôi không sao, chúng ta về thôi?”
“Kiều Thông, cậu dẫn theo tiểu đội đưa anh ấy về trước, sau đó tập trung tại căn cứ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây