Thiếu một cái ghế, Tần Sương liền bê một hòn đá đến thay thế.
Cô bày hai chiếc bàn vuông nhỏ trong sân, từng bát canh dê nóng hổi được bưng lên, cùng với bánh bao hấp.
Cả sân nhà chìm ngập trong mùi thơm ngào ngạt, khiến người ta nuốt nước miếng ừng ực.
Tần Sương còn mang ra một bình rượu trắng, nhìn Triệu Vân Phong nói: “Vị lãnh đạo này có thể ăn cơm rồi ạ, không biết nên xưng hô với ông thế nào?”
Triệu Vân Phong rời mắt khỏi bàn ăn, có chút ngại ngùng nói: “Tôi tên Triệu Vân Phong, cô cứ gọi tôi là chú Triệu là được, đây không phải đơn vị, không cần câu nệ như vậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây