Tần Sương nghe xong lời anh ta nói, trong lòng nghĩ A Châu của cô sẽ không phải là đi bắt người này chứ?
Nếu không tôm tép nhỏ bình thường, chắc sẽ không cần anh tự mình ra tay chạy đến nơi xa thế này để chấp hành nhiệm vụ.
Những cái khác chưa nói, chức vụ của anh trong bộ đội cô vẫn biết rõ.
“Được rồi, những gì cần nói đã nói xong rồi, cô có thể rời đi, chúng tôi cũng chỉ kiếm vừa đủ ăn, còn phải phiền cô nương tay cho.”
Chu Đông Trạch lăn lộn ở tầng lớp đáy nhiều năm, người phụ nữ này có thể không chút động tính là lật tường vào sân, chắc chắn là người không đơn giản.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây