Hôm nay mọi người đều hoảng sợ, nếu người trong thôn không tới sớm thì số người bị thương không chỉ có ba người. Họ hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, may mà đối phương không mang vũ khí chứ không vung một dao là tập thể đã xuống dưới đoàn tụ rồi.
Tần Sương thấy bên này không còn chuyện gì nữa mới chào tạm biệt rời đi. Lúc gần đi còn an ủi Sinh Khương một lúc, bảo cậu bé có việc cứ tới tìm cô.
Đợi sau khi cô rời khỏi, Tạ Từ Hữu mới nói với nhóm bạn già: “Đó là một đứa trẻ tốt, chỉ là chưa đúng thời điểm thôi nhưng tôi nghĩ cũng nhanh ấy mà, đợi chúng ta về rồi có thể giúp được gì sẽ giúp con bé.”
“Không có sự giúp đỡ của con bé này, có lẽ năm ngoái hai chân tôi đã gãy rồi.”
Họ nhiều ít cũng nhận được tin tức từ bên trên nhưng quá nhiều nhân viên còn cần xét duyệt thêm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây