Đặc biệt là Tần Sương, sau khi trút giận, cả người cô đều thoải mái.
“Anh tư, anh nói xem em ra tay có quá tàn nhẫn không?”
“Em gái, em đâu có đánh chết ông ta, có gì mà tàn nhẫn, ông ta chỉ là một con súc sinh. Nhưng chuyện này, chúng ta biết là được rồi, đừng nói với bà nội, mặc dù ông ta không phải là người, nhưng dù sao cũng là cháu trai của bà nội, anh sợ bà nội sẽ buồn.”
Tần Sương liếc mắt: “Anh thấy em giống kẻ ngốc sao? Bệnh tình của bà nội vừa mới ổn định, chuyện nhỏ này đương nhiên bà nội không nên biết. Chỉ tiếc là ông ta đã thua sạch gia sản, nếu không ít nhiều gì chúng ta cũng có chút thu nhập”
“Khụ…” Dương Minh Trạch che miệng: “Em gái, nếu em thiếu tiền, anh cho em tiền tiêu vặt, anh tư có.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây