“Haizz, thật là dài đằng đẵng, khiến anh cảm thấy như sống qua từng ngày. Nhưng lần này sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh phải quay về Kinh Đô. Lần sau đến thăm em, chỉ có thể đợi anh nghỉ phép, hoặc nhân tiện khi đi công tác. Nghĩ đến việc không có nhiều thời gian ở bên em, anh cảm thấy rất có lỗi với em.”
Tần Sương vỗ vào bàn tay to lớn của anh, đầy sự thấu hiểu: “Yên tâm, làm vợ quân nhân vốn dĩ không phải ai cũng chịu đựng được. Đã chọn anh, em chấp nhận tính chất công việc của anh. Chỉ cần anh ở bên đó chăm sóc tốt bản thân, đừng có dây dưa với những cô gái khác, em sẽ ngoan ngoãn trưởng thành ở đây, đợi anh đến cưới. Chẳng phải người ta thường nói, đợi tóc em dài đến eo, anh sẽ đến cưới em sao? Anh xem bây giờ em đang nuôi tóc dài, anh thấy thế nào?”
Hoắc Đình Châu sờ mái tóc mới mọc của cô, cười đáp: “Nếu đợi tóc em dài đến eo, đoán chừng anh đã già khụ rồi. Vì vậy, em hãy tha cho anh đi, đợi em đủ tuổi, anh sẽ lập tức viết báo cáo kết hôn.”
Tần Sương nghe lời than thở của anh, cũng bật cười: “Thôi được rồi, em đã chuẩn bị quà năm mới cho anh, anh có muốn xem không? Không xem lát nữa là đến giờ ăn cơm rồi.”
“Xem chứ, vẫn là em tốt với anh nhất. Lần sau anh về nhà, sẽ mang bộ sưu tập của anh đến cho em xem, đảm bảo em sẽ thích.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây