Lúc nào Sương Sương của anh cũng mặt lạnh tim nóng, yên lặng trợ giúp người khác.
Mà Ngô Địch thấy chị gái bị thương thì cũng có chút bận tâm hỏi: “Cơ thể của chị không có sao chứ? Có cần em ở lại chăm sóc không? Em biết làm cơm!”
Hoắc Đình Châu nghe xong thì sắc mặt lập tức đen lại: “Không cần, nơi này đã có người chăm sóc cô ấy, còn cậu, mau cầm tiền giấy quay về đi.”
Anh không thể hiện ra ánh mắt giết người với người khác giới ở bên cạnh Sương Sương thì đã là rất khá.
Cậu bé này, nhìn qua thì không nhỏ hơn Tần Sương bao nhiêu, loại tình địch tiềm tàng này, anh nhất định phải dập tắt từ sớm mới được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây