Cô ấy cũng chỉ có một người thân duy nhất như thế, kết quả ông trời còn tàn nhẫn như thế.
Cô ấy đỏ mắt đi đến trước giường bệnh của anh trai: “Anh cả, em là Kiêu Kiêu đây, em đến thăm anh rồi, anh tỉnh một chút có được không, nếu anh còn không tỉnh lại thì sẽ không còn ai thương em nữa.”
“Oa...” Mục Nghiệp Kiêu càng nghĩ càng khổ sở.
Hoàn toàn không còn vẻ phách lối bá khí lúc bước vào lúc nãy.
Vương Tuyết Mai thấy cô ấy khóc vô cùng đau lòng thì an ủi nói: “Em gái, em chớ khóc, bác sĩ nói anh ấy vẫn còn khả năng tỉnh lại, nói không chừng sau khi em tới thì anh ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây