Hoắc Đình Châu thấy thế thì có chút lúng túng nói: “Chú à, vết thương trên người chú còn chưa lành, lỡ như cần làm gì thì chú cũng không tiện, cho nên cháu ở lại chăm sóc cũng tốt hơn.”
“Còn về em trai của cháu thì cháu đã dạy dỗ một trận, nếu như chú còn chưa hết giận thì đợi đến lúc về, chú có thể dạy dỗ lại.”
Tần Phong nhìn Hoắc Đình Xuyên, bây giờ cả mặt đã sưng húp lên, ông nghĩ thầm, người anh này thật sự cam lòng ra tay.
Nhưng mà nếu so một trận đánh với vết đạn thì vẫn quá nhẹ.
Muốn ông ấy nguôi giận sao, nghĩ cũng đừng nghĩ, hừ!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây