“Chu Đình Đình, không ngờ các người ác độc như vậy, lại muốn giết Lý Ngọc để tôi cõng nồi, đúng là các người đủ ác độc.”
“Hoắc Đình Xuyên tôi bị cô để mắt tới, đúng là xui xẻo tám đời!”
“Thế mà anh không ngất?” Chu Đình Đình thấy Hoắc Đình Xuyên đứng dậy thì cũng bị dọa lùi về sau mấy bước.
Lúc này Tần Sương và Hoắc Đình Châu đi ra từ trong rừng.
Nhìn hai người làm ác, Tần Sương giễu cợt nói: “Ban ngày ban mặt, thế mà dám giết người giá họa, xem ra các người đã từng làm ra không ít loại chuyện này?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây