Đêm khuya, dường như có những tiếng vỗ tay yếu ớt phát ra từ căn phòng nhỏ ở bên cạnh. Nhưng vì hiệu quả cách âm rất tốt cho nên cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng động cụ thể nào.
Trong phòng, Kiều Niệm Dao không hồi phục được qua dị năng cho nên bây giờ hai chân cô mềm nhũn như bún, cả người cô đều trong trạng thái hồn phách đã chầu trời. Hoàn toàn không tìm thấy đường quay về nữa.
Rất lâu sau thì cô mới dần định thần lại rồi nhìn Tống Thanh Phong, Tống Thanh Phong mỉm cười nhìn cô: “Bà xã, em không sao chứ?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Niệm Dao bị mây mù che phủ, tỏa ra hơi nước rực rỡ.
Cô dịu dàng liếc nhìn Tống Thanh Phong: “Anh bạn à, anh không sợ phá hỏng nó à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây