Nhưng trông anh ta rất thảm hại, đầu quấn băng, sắc mặt cũng tái nhợt.
Bác cả Tống vội vàng hỏi: “Thế nào rồi? Đầu còn đau không?”
“Không đau nữa, dì cả, dì đừng lo lắng cho cháu.” Đặng Phúc Xuyên cười cười, nhìn đồ bà mang đến: “Sao phải mang đồ đến chứ? Chỉ là trầy da chút thôi, không cần mang đồ đến.”
“Cứ giữ lấy mà ăn đi.” Bác cả Tống nói.
Đặng Phúc Xuyên cười cười: “Dì cả, mọi người về thành phố khi nào vậy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây