Tô Hòa bị trói chặt bởi sợi xích sắt nặng trịch, lại bị Kỳ Dương vác trên vai, cả người vô cùng khó chịu.
Cũng may, sau khi ra ngoài không lâu, bọn họ đã gặp được người của đội đến tiếp ứng. Chờ đến khi xác định an toàn, Kỳ Dương mới dừng lại.
Tô Hòa cố chịu đựng cảm giác buồn nôn, đứng thẳng dậy, thở hắt ra một hơi, nhìn thoáng qua hướng bọn họ vừa đi ra. Mặc dù trong bóng tối, nhưng cô vẫn cảm thấy nơi này có chút quen mắt.
Nhưng chưa kịp nhìn kỹ, Vương Vân đã vội vàng chạy đến, nhìn thấy cô liền lo lắng hỏi: “Tiểu Tô, em không sao chứ?”
Tô Hòa lắc đầu: “Em không sao, chị yên tâm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây