Hồ Hạnh khóc không ra nước mắt, dựa vào người Kỳ Dương, thở hổn hển nói: “Tội phạm nào mà chạy dữ vậy? Tên này không phải là tên trộm mà là vận động viên điền kinh thì có!”
Nghe vậy, Tô Hòa và Kỳ Dương nhìn tên trộm đã dần hồi phục, đang ngồi im trên đất, không nói gì, quả thực, người có thể chạy như hắn thật sự không nhiều.
“Được rồi, mau chóng xử lý chuyện của anh ta đi, chúng ta phải nhanh chóng quay về, chú Tiêu còn đang chờ.”
Hồ Hạnh nghe xong, nhìn xung quanh: “Đây là đâu vậy? Vẫn còn trong địa phận kinh thành sao? Giờ chúng ta phải về bằng cách nào?”
Kỳ Dương cũng nhìn những ngôi nhà xung quanh, nói: “Chắc là không phải kinh thành nữa, vừa rồi hình như chúng ta đã đi qua một con sông, nếu tôi nhớ không lầm thì đây là tỉnh Ký.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây