Tô Hòa nghe xong hoàn toàn mơ hồ, “Ý anh là gì? Rốt cuộc là anh đã hỏi hay là chưa hỏi?”
Lâm Cảnh Ngạn cười cười, giải thích: “Anh không hỏi trực tiếp, chỉ nói với em ấy là em và mọi người trong nhà đều có chút lo lắng cho em ấy, em ấy cũng không còn nhỏ nữa, biết mình nên làm gì, mọi người là trưởng bối, không cần quản mọi chuyện, chỉ cần khi nào em ấy cần giúp đỡ thì nói ra, mọi người sẽ giúp.”
Tô Hòa nghe xong im lặng một lúc, sau đó thở dài, “Đạo lý này em hiểu, nhưng em chỉ sợ em ấy có chuyện gì giấu trong lòng không nói ra.
Tô Lâm từ nhỏ đã thông minh, mẹ em thì anh cũng biết, hồi bé bà ấy thích nhất là Tô Mộc, em ấy và Tô Mộc cũng xêm xêm tuổi nhau, khó tránh khỏi việc bị xem nhẹ, vì vậy em ấy có chuyện gì cũng thích giấu trong lòng, em chỉ sợ em ấy cứ như vậy mà làm mình bị tổn thương.”
Lâm Cảnh Ngạn cười nói: “Yên tâm đi, anh đã nói chuyện với em ấy rồi, anh ấy hiểu em đối xử với em ấy như thế nào, đến lúc cần nói, em ấy sẽ nói.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây