Nghe tin Tô Hòa phải đi xa như vậy, bà nội Tô Hòa cũng có chút lo lắng, nhưng bà biết lần này Tô Hòa đi cùng mẹ chồng, nên cũng không tiện ngăn cản, chỉ có thể giúp cô chuẩn bị từng chút một, bao gồm cả đồ ăn mang theo trên tàu.
Lâm Cảnh Ngạn cũng vậy, anh cứ như ông bố già tiễn con gái đi học, lo lắng không thôi, lúc thì sợ cô đói, lúc lại sợ cô lạnh.
Tối đến, khi nằm trên giường, anh ôm cô dặn dò đủ thứ chuyện có thể xảy ra trên đường.
Anh coi cô như một đứa trẻ, mãi đến khi cô ngủ thiếp đi, anh mới thở dài một hơi, nhắm mắt lại.
Hôm sau, Tô Hòa dậy từ rất sớm, đeo túi lớn mà Lâm Cảnh Ngạn và bà nội chuẩn bị cho, sau đó đến khu tập thể quân đội.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây