Nghe vậy, Tô Hòa thở dài một hơi, xem ra lúc này Uông Thi Vận đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
“Mình vừa nghĩ đến việc bởi vì mình mà thiếu chút nữa đã hại bố, mình hối hận muốn chết.
Cậu nói xem sao lúc đó mình lại ngốc như vậy chứ? Không nhìn ra tất cả đều là giả, anh hùng cứu mỹ nhân là giả, những lời yêu đương của anh ta cũng là giả!
Chỉ có mình là ngốc nghếch tin tưởng, vì anh ta mà ngay cả lý tưởng của bản thân cũng muốn từ bỏ.”
Nghe vậy, Tô Hòa lại thở dài một hơi, trong lòng cô cũng cảm thấy khó chịu thay cho Uông Thi Vận.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây