Nghe vậy, Tô Hòa có chút kinh ngạc, không ngờ anh lại tin tưởng bà nội như vậy.
Nhưng cô lại lo anh đặt quá nhiều kỳ vọng, nên giải thích với anh: “Nguyên Nguyên bây giờ còn nhỏ, không nhớ được chuyện gì, em cũng không lo lắng, nhưng không thể trông chờ vào việc bà dạy dỗ được, vốn dĩ em định sau khi Nguyên Nguyên cai sữa sẽ để bà về quê, ở quê còn nhiều việc, chị dâu hai cũng sắp sinh rồi, bà không thể ở lại đây mãi được.”
“Anh biết, em đừng lo, sau khi bà về thì anh sẽ quản Nguyên Nguyên, chắc chắn sẽ không để thằng bé lớn lên lệch lạc đâu.”
Nghe anh ấy nói như vậy, Tô Hòa liền yên tâm. Cô bây giờ chậm rãi càng ngày càng ỷ lại Lâm Cảnh Ngạn, cũng rất may mắn khi mình gặp được người là anh, giống như có anh ấy, tất cả khó khăn đều có thể giải quyết.
Vì vậy, Tô Hòa cũng không nhắc lại việc này nữa, dù sao bây giờ muốn còn sớm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây