“Giang Vọng Triều này quả thật quá hoàn mỹ, những ai quen biết anh ta đều khen anh ta không ngớt lời, đúng là xuất thân tốt, bản thân lại ưu tú, tính cách lại còn tốt nữa.
Hỏi thăm một vòng, ngoại trừ việc anh ta có một vị hôn thê đã mất, đường tình duyên không được suôn sẻ cho lắm, thì những mặt khác đều rất tốt!” La Quân thở dài nói: “Có phải chúng ta đoán sai rồi không? Nhìn Giang Vọng Triều không giống hung thủ lắm, mọi người trong bệnh viện khi nhắc đến anh ta đều cảm thấy anh ta là người trọng tình trọng nghĩa, vị hôn thê mất nhiều năm như vậy mà anh ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, đối xử với bố mẹ vợ trước đây cũng rất tốt, quả thật không ai nói xấu anh ta nửa lời!”
Tô Hòa nghe xong cũng nhíu mày, cô cũng không ngờ Giang Vọng Triều lại hoàn mỹ đến vậy, hoàn mỹ đến mức cô cũng nghi ngờ có phải mình đoán sai hay không?
Trần Phong nghe xong lại nghiêm túc nói: “Chú lại cảm thấy có gì đó không đúng, cảm giác mà Giang Vọng Triều mang đến cho chú trước đây cũng giống như mọi người, đều cảm thấy anh ta không có vấn đề gì, cũng giống như người nhà họ Hứa, là một người bị hại.
Nhưng chú suy nghĩ kỹ lại, thì lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây