Tô Hòa suy tư một lát rồi hỏi: “Còn gì khác không, chỉ dựa vào điểm này thì vẫn không thể khoanh vùng hung thủ, vụ án trước đây còn điều tra được gì khác không, ví dụ như thi thể của các nạn nhân ở đâu? Hoặc là hung khí?”
Trần Phong lắc đầu, “Chưa tìm thấy thi thể, chúng tôi nghi ngờ đã bị vứt bỏ.”
Nói đến đây anh thở dài, “Bước đầu phỏng đoán, thời gian gây án là vào buổi tối, thi thể có thể bị ném xuống nước, hoặc là nơi nào đó khó tìm, muốn tìm được chẳng khác nào mò kim đáy bể, quá khó!”
Nghe vậy, Tô Hòa cũng thở dài, đúng là thời đại này không có camera giám sát, muốn tìm người thật sự quá khó, ngay cả dấu vân tay, dấu giày, chỉ cần mắt thường không nhìn thấy thì đều không có cách nào lấy dấu được, đúng là khó khăn chồng chất!
Chẳng trách ở thế giới của cô, thi thoảng lại nghe nói có vụ án chưa giải quyết được mấy chục năm lại được phá.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây