Bà Lữ nghe mọi người nói vậy, cũng biết là mình đã quá nóng vội, bà vội vàng đứng dậy, liên tục xin lỗi Tô Hòa: “Là bác sai rồi, Tiểu Tô, cháu đừng để ý, bác chỉ là quá lo lắng cho Lệ Lệ, tuy rằng nó không ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng dù sao nó cũng là con gái của bác, lỡ như nó xảy ra chuyện gì, bác biết sống sao đây?”
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, không phải cảnh sát đã nói là sẽ cố gắng hết sức tìm kiếm rồi sao?” Hách Mai đứng bên cạnh khuyên nhủ.
Ai ngờ, vừa nghe Hách Mai nói vậy, bà Lữ liền trừng mắt nhìn cô: “Cái gì mà đừng lo lắng, đó không phải con cô, cô đương nhiên là không lo lắng rồi, cô làm chị dâu sao có thể nhẫn tâm như vậy? Lệ Lệ nhà tôi còn không biết đang phải chịu khổ cực thế nào?”
Hách Mai không ngờ mình chỉ nói một câu đã khiến bà Lữ bực bội, sắc mặt rất khó coi.
Tô Hòa thấy thế nghĩ một chút liền mở miệng nói: “Bác Lữ đừng vội, bây giờ sự tình đã xảy ra, dù có gấp cũng vô dụng, hay là bác thử nhớ lại xem Lệ Lệ bình thường thích đi đâu, xem có manh mối gì không.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây