Đã như vậy, cô cũng không cần phải nể mặt bà ngoại nữa.
Vì thế, Tô Hòa cười nhạo nói: “Bà ngoại già rồi, mắt mờ rồi sao? Ngô Thiết Đản như vậy mà bà cũng cảm thấy xứng với cháu?”
Tiếng nói vừa dứt, hiện trường liền yên tĩnh.
Tô Miêu từ nãy đến giờ tức giận siết chặt nắm tay, định mở miệng mắng, nhưng bị Tô Hòa ngăn cản, không cho cô bé lên tiếng.
Tô Hòa nhìn dì cả, nói: “Chuyện này không phải dì nói chứ? Cháu thật không hiểu dì nghĩ thế nào, dì nghĩ một học sinh cấp ba như cháu, lại có công việc, sẽ mù quáng để ý đến người anh họ mà ngay cả quả phụ trong làng cũng chê sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây