“Cậu... cậu chủ, tôi chỉ sợ mợ chủ lạc đường...” Mã Vượng xoa xoa cổ đang lạnh toát, nhanh chóng giấu đi cảm xúc trong mắt.
Trần Yến Bắc không nói gì, đôi mắt đen tựa hắc thạch tỏa ra khí lạnh, như thể xuyên thấu tâm can người khác.
Mã Vượng lập tức chột dạ cúi đầu, không dám hé răng thêm lời nào.
Nhìn Mã Vượng bị ánh mắt của Trần Yến Bắc dọa cho ngoan ngoãn, Giang Dao đột nhiên nghĩ ra một điều: cô chỉ cần bám chặt “chân to” Trần Yến Bắc thì còn sợ gì mấy gã biến thái nữa?
Nghĩ thông rồi, cô cố tình bước đến bên giường, khuôn mặt mềm mại ghé sát tai Trần Yến Bắc: “Chồng à~ Em ra ngoài mua chút đồ, trước bữa tối sẽ về. Anh ở nhà phải ngoan ngoãn ăn cơm đó nhé.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây