“Đây.” Giang Dao lấy một tay che mắt, tay còn lại kéo khăn giấy từ bên cạnh đưa qua.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng sột soạt.
“Xong, xong chưa?” Giang Dao hỏi.
“Ừ.”
Nghe vậy, Giang Dao mới thở phào nhẹ nhõm rồi quay đầu lại.
“Tôi muốn tắm.” Một câu của Trần Yến Bắc làm trái tim Giang Dao lại nhảy lên thình thịch.
Giang Dao: “Anh, anh muốn tắm? Nhưng hôm nay hộ lý nam không có ở đây, chẳng lẽ bắt tôi… tôi tắm giúp anh sao?”
Người đàn ông này bị chứng sạch sẽ, chắc chắn không để ai tùy tiện đến gần.
Cô chỉ nói khách sáo vậy thôi.
Không ngờ người đàn ông lại nghiêm túc đáp: “Em là vợ tôi, giúp tôi tắm thì có gì không đúng?”
Lời này nghe có vẻ hợp lý, “Nhưng mà chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn mà,” Giang Dao lẩm bẩm.
Trần Yến Bắc nghĩ cô đang ra điều kiện, liền trầm giọng đáp: “Đã đồng ý hôn sự thì tôi không nuốt lời.”
Giang Dao bĩu môi. Người đàn ông này chẳng lẽ tưởng cô đang ép anh đi đăng ký kết hôn chắc?
Thôi kệ, tắm thì tắm vậy.
Giang Dao mở vòi nước vào bồn, quay đầu thấy Trần Yến Bắc vẫn ngồi yên không động đậy, bèn nói: “Không phải muốn tắm sao? Không cởi quần áo thì tắm kiểu gì?”
“Băng trên mắt cũng phải tháo ra, kẻo tí nữa bị ướt.”
Băng trên mắt anh dường như đã tẩm thuốc, có tác dụng điều trị.
Giang Dao lau khô nước trên tay, hơi cúi người đến gần Trần Yến Bắc, dùng ngón tay thon nhỏ nhẹ nhàng gỡ nút băng, tháo ra từng lớp từng lớp ——
Đôi mắt anh khép chặt lộ ra.
Hình dáng dài hẹp, mí mắt có một đường gấp nhẹ.
Hàng lông mi dài khẽ run rẩy, rồi từ từ mở ra.
Giang Dao cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt anh.
Một khuôn mặt tựa băng tuyết, đường nét sắc lạnh. Đôi mắt hai mí sâu hút, tròng mắt đen như đá obsidian, đuôi mắt hơi xếch, vừa sâu thẳm lại vừa kiêu ngạo.
Sống mũi cao thẳng, môi mỏng đẹp hoàn hảo, ngay cả đường nét cằm cũng tinh tế đến mức khó tin. Toàn bộ khuôn mặt như một tác phẩm được Nữ Oa tỉ mỉ chạm khắc.
Giang Dao sững sờ——
Anh, sao lại giống hệt người đàn ông trong mơ của cô?!
Chẳng lẽ người đàn ông đêm nào cũng cuốn cô vào những giấc mơ ái ân kia chính là Trần Yến Bắc?
Trong lòng Giang Dao kinh ngạc, không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực. Cô đưa tay chạm vào gò má anh, cảm giác chân thật và hơi lạnh làm cô càng bối rối.
“Ưm——”
“Cô làm gì thế?”
Tay cô chưa kịp rụt lại thì bị một lực mạnh bất ngờ đẩy ra. Bàn tay lớn của người đàn ông không chút thương tiếc đẩy gương mặt của cô ra xa.