[Tn 80] Xuyên Thành Vị Hôn Thê Đại Lục Của Đại Lão Hồng Kông

Chương 40: Hoặc học thuộc, hoặc cuốn xéo. 2

Chương Trước Chương Tiếp

Đây rõ ràng là địa bàn của cậu chủ, một đứa quê mùa như cô dựa vào đâu mà chỉ tay năm ngón?

Hơn nữa, hai người còn chưa kết hôn, sao gọi là mợ chủ được? Lại còn dám trừ lương của cô ta?

“Cậu… cậu chủ…”

A Lệ sụt sịt kêu một tiếng, đầy thảm thương, giống như một tỳ nữ thời xưa bị vợ cả ức hiếp, đáng thương bám lấy ông chủ để đòi công lý.

Nghe thấy thế, Giang Dao nổi cả da gà, vô thức xoa xoa cánh tay mình rồi nhìn vị hôn phu của cô.

Không khí đột nhiên im bặt, mọi sự chú ý dồn cả lên Trần Yến Bắc.

Suy cho cùng, lời của Giang Dao có trọng lượng hay không còn phải xem thái độ của đại cậu chủ.

——”Còn không cút? Hay muốn đổi sang làm việc ở Hồng Nhai?”

Giọng nói lạnh lẽo, không kiên nhẫn vang lên, kéo theo nhiệt độ trong phòng như giảm đi vài độ.

Cửu Long Hồng Nhai, khu đèn đỏ nổi tiếng nhất ở Hồng Kông.

Mà “đổi việc” rõ ràng là ám chỉ đám giúp việc này.

Nghe hiểu ý của Trần Yến Bắc, sắc mặt mấy cô giúp việc tái mét, vội vàng rụt ánh mắt về, cúi đầu chăm chú làm việc.

Riêng mặt mày A Lệ càng khó coi, không dám ho he một tiếng, lảo đảo rời khỏi phòng ngủ chính.

Nhưng Giang Dao lại không có ý định tha cho đám giúp việc này.

Đã muốn ra oai phủ đầu với cô thì phải chịu được cú phản đòn của cô.

“Đợi đã.”

Giang Dao duyên dáng vén tóc mai: “May nhờ A Lệ nhắc nhở tôi, tiếng Anh quả thực là một ngôn ngữ quan trọng. Đã làm việc ở nhà họ Trần, chắc chắn các cô đều là những người xuất sắc trong nghề, học một chút tiếng Anh đâu có gì khó, đúng không?”

Nghe câu này tưởng như đang khen người, mấy cô giúp việc nhất thời không đoán được mợ chủ này muốn làm gì.

Chỉ nghe cô nói tiếp: “Vậy thì các cô hãy chép lại những từ tiếng Anh trong danh sách này 100 lần đi. Đây đều là những từ thường dùng, học thuộc được thì cũng có lợi cho các cô thôi.”

Gì cơ?

Chép 100 lần?!

Lại còn phải học thuộc toàn bộ?!

Đám giúp việc mắt tròn mắt dẹt, kinh ngạc nhìn Giang Dao.

“Đương nhiên.” Cô khẽ nhếch môi đỏ, “các cô cũng có thể không tuân theo quy tắc do tôi đặt ra. Nhưng ở Hồng Kông này, không thiếu nhân lực. Tôi nghĩ trong khu nhà chật chội ở Cửu Long chắc còn nhiều người thất nghiệp sẵn sàng nhận việc.”

Lời này rõ ràng là một lời đe dọa thẳng thừng.

Hoặc chép, hoặc cút.

Nghe hiểu ý trong lời của Giang Dao, từng người giúp việc lập tức thu lại vẻ mặt lườm nguýt và bĩu môi, liên tục gật đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)