Rất lưu loát dịch xong, ánh mắt A Lệ vô thức liếc vào trong phòng ngủ, mong đợi xem phản ứng của Trần Yến Bắc.
Chắc chắn cậu chủ cũng sẽ khinh thường vị mợ chủ quê mùa này.
Đang nghĩ ngợi thì thấy Giang Dao chậm rãi cầm lấy bút và giấy từ tay chị An, vừa cúi đầu viết xoạt xoạt, vừa thản nhiên nói một đoạn tiếng Anh trôi chảy.
Danh sách những món đồ cần mua được cô liệt kê toàn bộ bằng tiếng Anh.
Nghe đoạn tiếng Anh lưu loát ấy, vẻ đắc ý trên mặt A Lệ lập tức cứng đờ.
Đám giúp việc xung quanh đang xem trò vui cũng ngớ người!
Chuyện này… chuyện này là sao đây?
Quê mùa mà lại biết nói tiếng Anh sao?!
Trước khi mấy cô giúp việc kịp phản ứng, chị An đứng bên cạnh nhìn danh sách mua sắm với những chữ viết hoa mỹ bằng tiếng Anh, liên tục giơ ngón tay cái khen ngợi Giang Dao: “Mợ chủ, hóa ra cô không chỉ nói được tiếng Anh mà còn viết rất giỏi! Những từ tiếng Anh này cô dùng tự nhiên quá, chỉ có người bản xứ mới diễn đạt được như vậy thôi.”
Chị An lúc này cũng đã nhận ra ý đồ của mấy đồng nghiệp, hóa ra muốn mượn tay cô ta để khiến mợ chủ bẽ mặt.
Nhưng cô ta lại cảm thấy, mợ chủ này vừa xinh đẹp vừa thông minh, nhìn là biết sau này sẽ có tương lai rực rỡ, cô ta quyết không đứng về phe mấy người kia để bắt nạt mợ chủ.
Đối mặt với lời khen của chị An, Giang Dao khiêm tốn cười nhẹ.
Rồi cô thu lại nụ cười, quay sang nhìn về phía A Lệ: “Cô cũng biết tiếng Anh thì dựa vào danh sách tôi viết mà đi mua đồ, mua sai một món sẽ bị trừ một ngày lương.”
“Đúng rồi, nếu nhờ chị An dịch hộ cũng bị trừ lương.”
Khi cười, Giang Dao trông dịu dàng đáng yêu, ngọt ngào như mật rót vào tim người khác.
Nhưng khi không cười, khí chất của cô lại thay đổi hoàn toàn, trở nên lạnh lùng và cao ngạo, như một nữ thần không thể với tới.
A Lệ bị khí thế áp đảo của Giang Dao làm cho run rẩy lẩy bẩy, cầm lấy danh sách mua sắm.
Nhìn hàng loạt từ tiếng Anh ngoằn ngoèo trên đó, mặt cô ta tối sầm lại.
Trời ơi, mấy cái chữ này là gì thế này?
Không cho chị An dịch hộ, chẳng phải là cố tình làm khó cô ta sao?!
A Lệ muốn cãi lại mấy câu, nhưng vừa ngước mắt đã chạm phải ánh mắt “cô còn chối nữa thử xem” của Giang Dao.
Cô ta mấp máy môi, lại đưa ánh mắt cầu cứu về phía Trần Yến Bắc trong phòng ngủ chính.